Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

NHỮNG CÂU NÓI BẤT HỦ CỦA TRỊNH CÔNG SƠN

NHỮNG CÂU NÓI BẤT HỦ CỦA TRỊNH CÔNG SƠN
 
 
- Ca khúc là đời sống thứ hai, sau cái thân thể mà cha mẹ đã sinh thành.

- Âm nhạc không thể tồn tại nếu vắng bóng con người.

- Ở đâu có con người, ở đó có tiếng hát.
trên mặt đất, trần gian này
tiếng hát nhắc nhở ta một điều giản dị:
tôi hát là tôi hiện hữu.

- Đám đông và sự ồn ào không phải luôn luôn là đại diện của sự sống.

- Phải có một nỗi tuyệt vọng nào đó khởi đầu để tôi không ngừng dan díu với những giọt nước mắt của đời làm của cải riêng tư.

- Không có bài hát nào nói đủ về MẸ. Mất MẸ là mất đi một tài sản lớn nhất trong toàn bộ sự giàu có của một đời người..

- Người ta có thể vui chơi, đàn đúm, quây quần một đời nhưng vẫn cứ lạc loài lẻ loi một chốc.
Một chốc mà là tất cả.
Cái sát na nhỏ bé của thời gian đôi khi quy định cả đời người.
Một người MẸ bỏ đi.
Một người tình bỏ đi.
cũng nằm trong cái sát na đó.

- Đừng tuyệt vọng
vì cuộc đời hồn nhiên đôn hậu vẫn luôn luôn cho ta những ngày vui khác.
Những ngày vui của đời thì thênh thang vô tận.
Hết cuộc tuyệt vọng này đến một cuộc tuyệt vọng khác biết đâu cũng là một niềm vui.
Một niềm vui dù không có thật
thì cũng đủ an ủi trong phút chốc.

- Từ buổi con người sống quá rẻ rúng
tôi biết rằng vinh vang chỉ là điều dối trá
Tôi không còn gì để chiêm bái
ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung.
Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng
để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa.

- Hãy đau đớn đi.
Biết đau nỗi đau của người khác và của chính mình
là dấu hiệu của lòng nhân ái.
Cái tín hiệu đó phát đi và mọi người nhận được.

- Vết thương tỉnh thức là một con mắt sáng ngời.
Nó nhìn ngược về quá khứ và ngó thẳng đến tương lai.

- Đừng than thân trách phận.
Đời không có lỗi với ai,
chỉ có ta có lỗi với đời.

- Cái tôi đáng ghét (Le moi est haissable - B. Pascal)
nhưng cái tôi cũng có lúc đáng yêu
vì cái tôi đó biết mình và cuộc đời là một.

- Cuộc sống là một niềm an ủi vô bờ.
Cuộc sống chỉ cho ta mà không cần lấy bớt đi.
Cuộc sống cho ta tất cả và mỉm cười khi thấy ta dại dột.

- Con người sinh ra vốn bất toàn và để làm những điều lầm lỗi.
Nó đẹp vì bất toàn.
Nó đáng yêu vì nó luôn luôn lầm lỗi.
Vậy thì cứ yêu mà đừng tuyệt vọng.

- Đời sống có những nhầm lẫn trẻ thơ,
không nên giận dỗi.

- Đừng mơ ước gì xa xôi
bởi vì giấc mộng của chúng ta là có thật
hoặc có thật trong bờ cõi nhỏ nhắn
nhưng đôn hậu và tình tứ này.

- Con người vì một sự thông minh thiên phú
đã biết biến nơi cõi tạm này thành một chốn cư trú đầy huyễn hoặc.

- Có những kẻ thấy được thiên đường
Có những kẻ thấy được địa ngục .
Và có không ít những kẻ bị chọc mù đôi mắt
khi đi qua tình yêu.

- Tình yêu có thể nâng bổng con người
nhưng cũng lắm lúc nhấn chìm kẻ háo hức.

- Tình yêu có lẽ là lời nói dối uyên thâm nhất của trái tim.

- Chấp nhận tình yêu
là chấp nhận một thứ có có, không không,
đùa đùa, thật thật.
Nó vô hình tướng nhưng làm rã tan hồn phách.
Không có nó thì đời sống không biết sẽ tẻ nhạt đến dường nào.
Thôi thì đành có nó vậy.

-Tôi yêu và tôi tồn tại.
Yêu và tha thứ.
Tha thứ và yêu.

- Tình yêu cứu vãn hư không.

- Tình bạn thường có khuôn mặt thật hơn tình yêu.

- Hạnh phúc là một điều không bao giờ có thật.
Nếu có thật thì những nhà tiên tri vĩ đại đã không nhọc lòng bịa đặt thêm Thiên Đường và Niết Bàn để làm gì nữa .
Cái hạnh phúc ở trần gian chính là ý thức được khổ đau.
Đau khổ nên phải biết rộng lòng với nhau hơn,
tử tế hơn, độ lượng hơn, biết tha thứ, nhân hậu hơn.
Bài học ấy không dễ gì, bởi Cuộc Sống cho đến nay điều Thiện vẫn còn vắng bóng.

- Đừng để hồn mình mòn đi vì những tổn thương
tưởng có thật mà không thật.

- Nếu đủ sức giương cung, hãy chọn mũi tên định mệnh.

- Sự phản bội còn mạnh hơn bạo lực.
Và chỉ có sự phản bội mới làm ta xa lìa nhau.
Còn bạo lực thường không có một đời sống lâu dài.

- Ta biết tha thứ những điều nhỏ
thì cuộc đời sẽ tha thứ cho ta những điều lớn hơn.

- Khi một người biết tự tha thứ cho mình
thì đồng thời cũng phải biết tha thứ cho kẻ khác.

- Tôi tin rằng sẽ có lúc tất cả mọi người
đều cảm thấy mình thật sự hạnh phúc
khi biết xoá đi cái biên giới thù nghịch trong lòng mình.

- Quên và biết quên cũng là một lẽ sống ở đời
Biết quên nên đời bỗng nhiên biết cất tiếng hát.

- Cái chết chẳng qua cũng là một sự đùa cợt sau cùng của sự sống.

- Sống làm thế nào cho tròn đầy sự có mặt
và chết cho ngập tràn cõi hư không.

- Sự bất tử không có trước có sau
mà thường nó nằm ở điểm mà mọi cơ duyên cùng hội tụ.

5 nhận xét:

  1. TCS- Đúng là một Phật tử đã hiểu được đạo Phật và đã chiêm nghiệm áp dụng được vào đời sống của mình... Quá hay!!!

    Trả lờiXóa
  2. Đạo Phật với Trịnh Công Sơn là hơi thở, là triết học làm cho con người yêu đời hơn chứ không phải là lãng quên sự sống. Đạo Phật đến với Ông qua nếp sống gia đình, và rồi đi vào âm nhạc của ông ngày càng sâu sắc hơn qua sự trải nghiệm thăng trầm giữa cuộc đời này.
    Trịnh Công Sơn có viết: "Tôi vốn thích triết học và vì thế tôi muốn đưa triết học vào những ca khúc của mình. Một thứ triết học nhẹ nhàng mà ai ai cũng có thể hiểu được". Bài này sẽ trình bày rằng thứ "triết học nhẹ nhàng" này chính là triết học Phật giáo bạn à. :)

    Trả lờiXóa